Chào mừng các bạn đến với Blog dành cho các cựu SV Khoa Luật - Đại Học Cần Thơ Khoá 31 (2005-2009)

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Tâm sự của CTV Thúy Quyên

Hôm nay, tôi có một vài suy nghĩ muốn chia sẽ với các bạn...
Trưa hôm nay, khi dắt xe ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm, tôi bổng cảm thấy mình thật sung sướng và hạnh phúc.
“Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Du cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ…”
Đúng vậy, tôi đang cảm nhận được rằng cuộc sống mình đang có thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn rất nhiều người và nó có thể là thiên đường, là ước mơ của rất nhiều người, vậy mà có đôi lúc tôi đã không biết mình đang hạnh phúc, không biết rằng mình đang được sống trong sung sướng…. Đáng buồn thật, đúng không. Thật sự, nếu nhìn lên tôi chẳng bằng ai, nhưng cuộc sống của nhiều người còn cơ cực hơn tôi nhiều lắm.
Tôi buồn vì công việc không như ý, tôi muốn xin giảng dạy ở một trường Đại học và tôi đã đạt được điều đó, nhưng cuộc sống không chiều ý tôi. Hoàn cảnh gia đình buộc tôi phải về quê, trong khi nhóm bạn tôi có được điều đó, mỗi người mỗi cảnh mà… Nhưng thực tế tôi cũng đang có một công việc, và ngoài kia, rất nhiều người đang thất nghiệp mong muốn có một việc làm để nuôi sống mình, nuôi sống gia đình, và biết đâu, vị trí của tôi là mơ ước của nhiều người...
Tốt nghiệp đại học, nhưng khi đi làm, đồng lương không đủ tự nuôi sống bản thân, trong khi bạn bè đã có thể tự lập. Bất mãn bản thân! Bù lại, tôi đang được sống cùng gia đình, sống trong sự chăm sóc và che chở của mẹ. Ra trường, mẹ tặng tôi chiếc xe máy. Trước khi đi làm, thế nào cũng có một ly cam vắt hay một ly đậu nành mẹ pha. Hàng ngày đi làm về, tôi có sẳn mâm cơm chờ đón. Tôi không phải lo cơm, áo, gạo, tiền. Lương hàng tháng, tôi có thể dùng để chi xài cá nhân. Dù không nhiều, dù có lúc tôi cũng cảm thấy thiếu trước hụt sao vì thực sự đồng lương không đủ để tôi lo phần lễ nghĩa. Nhưng trong cuộc sống còn có rất nhiều người cô đơn, họ thèm lắm mái ấm gia đình, thèm lắm vòng tay chăm sóc yêu thương của mẹ hiền, có những người cái tết không có được vài trăm nghìn để sắm tết, và lương của tôi cũng là một tài sản đối với một số phận nào đó trong xã hội này… Vậy mà có lúc tôi đã không cảm nhận được cái may mắn mình đang có…
Thực sự tôi đang có rất nhiều thứ, mà đôi lúc tôi đã không nhận ra...
“Ta hay trách cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn tự trong tâm?...
Đất ươm cho từng hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn mình tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Thì chắc gì ta nhận ra ta?...”
Phật giáo quan niệm rằng “Đời là bể khổ sông mê”… Thật đúng, bởi vì cuộc sống luôn tồn tại một cách khách quan trong khi cảm nhận của con người là chủ quan. Hãy cảm nhận cuộc sống từ những điều nhỏ nhất… Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, tốt hơn nữa để không phụ những gì mà đời đã cho tôi...
Thúy Quyên

2 nhận xét:

  1. Chiều nay cũng như bao chiều khác, hết giờ làm Trần Độ lại "lan than" trên Internet. Nhưng hôm nay lại có gì đó khan khác, một tâm trạng của kẻ "ly hương". Nhìn dòng người xuôi ngược hối hả lo cho gia đình có một cái tết sum vầy, thì nơi đây, hiện giờ có một người đang thật sự cô đơn và ... Trần Độ không được cùng gia đình chuẩn bị ... cho ngày tết, không được cùng Ba đi tảo mộ ông bà ... Thật buồn cho kẻ "ly hương".
    Trần Độ có câu này "Đã là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không thể tránh".
    Như Quyên vậy mà hạnh phúc, cái niềm hạnh phúc ít ai có được. Cha mẹ, gia đình - nơi ta cất tiếng khóc trào đời - không tồn tại mãi mãi bên ta, ta phải chấp nhận quy luật sinh tồn. Nếu ta đang sống thì ta nên trân trọng những gì ta đang có.
    Trần Độ chúc Quyên cùng các anh chị em bằng hữu có cái tết vui tươi đầm ấm bên gia đình thân yêu. Chúc các bạn sớm thành công trên đường đời. Thân ái!!!

    Trả lờiXóa
  2. Mỗi người có rất nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một chốn quay về, đó là gia đình, là quê hương. Tôi cũng có chung cảm giác như Độ.

    Trả lờiXóa