Chào mừng các bạn đến với Blog dành cho các cựu SV Khoa Luật - Đại Học Cần Thơ Khoá 31 (2005-2009)

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009

Nỗi niềm của CTV Trần Độ



Trần Độ thiết nghĩ, khi đã tham gia vào blog này tức các bạn còn quan tâm nhau, còn nghĩ đến nhau hay chí ít các bạn còn nhớ về nhau, chúng ta đã từng có những ngày vinh quan, hạnh phúc và không kém phần gian khổ trên giảng đường Đại học Cần Thơ. Chúng ta là thành viên của Đại gia đình Khoa luật (như lời thầy Điện).
Ngoài phone, mail, thì thông qua blog này các bạn sẽ thông tin cho nhau những gì mà mình làm được cũng như chưa được… những buồn vui trên bước đường đời đầy gian khó…
Mình hi vọng, thông qua blog này, mình cũng như các bạn sẽ có thêm nhiều sự hiểu biết về nhau hơn, cùng nhau vững bước trên đường đời. Chúng ta sẽ thành công, nhất định sẽ thành công trên con đường mình đã chọn. Chúng ta hãy liên kết lại với nhau để chúng ta không lẽ loi, cô độc… Chúng ta mãi là bạn đồng hành, các bạn nhé!!!
Hãy vì sự nghiệp phía trước, hãy vì sự tồn tại của blog, các bạn hãy cùng chung tay để blog càng ngày càng xinh động, càng phong phú, các bạn nhé!
Trần Độ có đôi lời!!! Chúc các bạn vui khỏe!!! Thành công

Các bạn hãy đọc và cảm nhận ha! Tình yêu ! Tình yêu ! Tình yêu ! ôi Tình yêuChọn người yêu mình hay chọn người mình yêu'Ba mẹ thấy người đó yêu con thật lòng, chọn người yêu mình chứ đừng chọn người mình yêu, sẽ khổ đó'. Kể cho đứa bạn: 'Ba mẹ mi nói đúng đấy'. Mình cũng từng khuyên một người bạn hãy lựa chọn người yêu mình... Và mình biết, khi câu hỏi: 'Chọn người yêu mình hay chọn người mình yêu tốt hơn?' thì đa phần sẽ chọn người yêu mình.Với người yêu mình:- Những cuộc hẹn đi chơi có cũng được không có... càng tốt vì đi cũng chẳng thấy vui, chẳng có cảm giác hồi hộp, nôn nao, mong chờ... Chẳng hào hứng để trang điểm (cầm cọ quẹt quẹt mấy cái cho có).- Khi gặp nhau, chẳng buồn nói chuyện, cứ lắng nghe, đôi khi cười gượng... đáp lễ mà chẳng biết đang nói chuyện gì...- Về đến nhà, chẳng có cảm giác nhớ thương, chẳng muốn nhắn tin hỏi xem đã về nhà chưa, chẳng muốn nhắn tin chúc ngủ ngon hay một câu đại loại: "Cám ơn anh về buổi tối ngày hôm nay, rất vui...".- Chẳng thèm ghen khi biết có một cô gái nào đó điện thoại nhắn tin quan tâm đến người ấy.- Chẳng muốn chạm nhẹ dù chỉ là một cái nắm tay. (Né càng nhiều càng tốt)- Chẳng muốn nghe điện thoại vì chẳng biết nói gì.- Chẳng có hứng thú để nấu bất kỳ món gì để đãi người ấy.- Mua đại một cái gì đó nhân dịp gì đó và bảo người ta gói dùm để tặng như một trách nhiệm.Nói chung là... vô cảm.Với người mình yêu:- Luôn mong chờ những cuộc hẹn và cảm giác bồn chồn, xao xuyến, mong chờ... cho đến khi nào gặp được người ấy mới thôi. Luôn mỉm cười và ca hát trong lúc trang chuẩn bị, trang điểm, soi gương và xoay tròn cười với chính mình.- Chưa gặp nhau, đã chuẩn bị sẵn trong đầu sẽ kể chuyện gì cho anh ấy nghe, sẽ hỏi anh ấy điều gì mà mình chưa biết, mình sẽ... mình sẽ... rất rất nhiều. Khi gặp, mình chăm chú lắng nghe và nhìn ngắm gương mặt đáng yêu của người ấy (Vì trong mắt mình, người mình yêu là đẹp nhất mà).- Về đến nhà, canh từng phút, tính từng giây vận tốc, quãng đường và thời gian anh ấy về đến nhà để nhắn tin hỏi: "Anh đã về chưa?" (Phải tính vì sợ đang đi trên đường mà sử dụng điện thoại sẽ không an toàn), dù buồn ngủ vẫn cố nhắn ít nhất là hai chữ G9 rồi mỉm cười đi vào giấc ngủ một cách... mãn nguyện.- Sẽ cảm thấy buồn khi biết đang có một cô gái cũng quan tâm đến người ấy như mình.- Những cái nắm tay, những nụ hôn, những cảm giác, sự rung động, sự hồi hộp vẫn đi theo mình vào giấc ngủ dù không có người ấy ở bên.- Mong chờ điện thoại của người ấy từng phút, từng giờ...- Tự tay nấu những món ăn ngon và chỉ mong người ấy nói: "Ăn tạm được" là đủ vui lắm rồi.- Chỉ mong có dịp gì đó được tặng quà cho người ấy, tự tay làm, tự tay chọn, tự tay gói, và háo hức chờ đợi người ấy mở quà của mình.Khi yêu, mình làm tất cả những điều đó từ tâm của mình, và mình cảm thấy hạnh phúc khi được quan tâm, chăm sóc cho người mình yêu. Những cảm giác đó, những tâm trạng đó, không gì có thể mua được, nó xuất phát từ chính con tim của mình.Nếu chọn người yêu mình, mình có thể có được những cảm xúc, những tâm trạng đó hay không?Vì vậy, dù biết rằng, chọn người yêu mình sẽ tốt hơn.... nhưng, tôi vẫn chọn người mình yêu (và dĩ nhiên, người đó không yêu mình nhiều, nhưng ít nhất cũng tốt với mình thì mình mới yêu được chứ).Nếu là bạn, bạn sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu?
Hiện nay Trần Độ đang theo đuổi nghiệp "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" nghiệp Luật sư, và hiện nay là Luật gia thuộc Hội luật gia tỉnh Vĩnh Long.
Trần Độ xin thông báo: "các bạn nếu có tình huống pháp lý nào "thú vị" cứ mail cho Độ (trando0917213596@gmail.com). Rất hân hạnh cùng các bạn trao dồi nghiệp vụ...
Đôi khi ngôi lại mà thấy buôn, hiện nay mỗi người mỗi ngã, muốn cùng nhau uống ly cafe cũng khó! ... Đôi khi ta chỉ quý trọng những cái đã mất hay chưa đạt được...

Thật lòng khi nhìn hàng cao Khoa luật bị "hạ" mình cùng chạnh lòng. Nó đã che mát, đã cùng mình đi qua những kỳ thi đầy cam go...Để trường ta ngày càng "Hiện đại hóa" ta cũng đành chấp nhận...đành hi sinh... và chỉ xin đặt nó vào một góc hoài niệm...để nhớ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét